Thật tiếc rằng nó lại là một tin không vui. Trước đây khi viết các phần về chuyện hai vợ chồng bác 2 Chìa và đàn chim, tớ đã luôn mong rằng mỗi một phần về hai bác sẽ là một niềm vui. Nhưng mà có lẽ… chắc cuộc đời là vậy, không phải lúc nào nó cũng theo ý mình được, thôi thì mình đành chấp nhận và đương đầu với nó đúng không?
Từ bài trước tới bây giờ thì vẫn chưa có tiến triển gì thêm về gây quỹ vì cũng chưa tổ chức được hoạt động gì vì Covid. Và cũng mỗi lần lên bài thì cũng mới được thêm chút tiền, mình sẽ kiên nhẫn thôi không sao. Số tiền cho hàng rào thì vẫn chưa được một nửa chỉ tiêu, nên giờ vẫn chờ đợi cho Covid lắng xuống thì mới thêm các hoạt động để gây quỹ được. Buổi ca nhạc vẫn đang chờ đợi kia kìa.
Một tin không vui là bác gái Chìa đã phải nhập viện Ung bướu Cần Thơ được gần tuần nay vì bệnh ung thư đại tràng của bác lại tái phát. Lần này khối u đã to hơn và sắp tới sẽ là một cuộc đấu tranh bền bỉ để giành giật sự sống. Bác gái rất gày gò ốm yếu, nhưng bác đang rất cố gắng. Vì đàn chim của mảnh vườn không có hai bác thì sẽ không biết số phận sẽ tới đâu, chúng sẽ biết đi đâu khi ngoài kia những chốn bình yên cho chúng hầu như không còn nữa, mảnh vườn là nơi bấu víu cuối cùng để chúng được sinh tồn trong thời đại của bê tông hóa và săn bắn cạn kiệt như thế này.
Nhà bác tận Vĩnh Long nên bác gái phải ở trong bệnh viện chiến đấu một mình, cũng đang là Covid nữa. Bác trai phải về lại quê trông nhà, vì mảnh vườn nhà bác một ngày không có người thì đàn chim sẽ chắc chắn bị săn bắt cho xơ xác.
Thật sự ở một mức độ nào đó tớ cũng cảm thấy bất lực vì chưa thể làm gì nhanh hơn giúp được cho hai bác và đàn chim. Tuy rằng bước đầu tớ cũng đã kêu gọi được một chút tiền để giúp cho hai bác chữa bệnh và một chút để tích lũy xây dựng cho cái hàng rào. Nhưng tớ vẫn cảm thấy mình có sự đơn độc và khả năng có hạn để có thể làm được điều gì lớn lao hơn, có được những sự giúp đỡ hoặc lan tỏa lớn hơn. Dịch bệnh và cơm gáo gạo tiện bận rộn cũng khiến tớ chưa làm được nhiều việc hơn để có thể gây quỹ tốt hơn. Thực ra tớ vốn không phải là một người than phiền, nhưng có lúc cũng thở dài một chút xíu khi gặp những tin xấu như thế này.
Hôm nay gọi điện cho bác gái, chỉ khích lệ tinh thần quyết liệt để bác vững tin chữa bệnh. Chỉ nghe thấy giọng của tớ, bác chỉ biết thốt lên: “Cô Hà ơi…” là bác khóc nấc rồi, mãi mới nghe được câu tiếp theo: “Tôi nghe giọng cô tôi nhớ giọng cô Hà quá, cảm ơn cô Hà”. Ở trong bệnh viện một mình và chuẩn bị trước mắt đấu tranh với một chặng đường đấu lại ung thư, chắc chắn là mệt mỏi lắm. Nhưng mà ít là cứ động viên tinh thần cho bác. Giờ cứ động viên tinh thần đã, rồi sẽ có cách, rồi sẽ phải có cách!
Cảm ơn các bạn rất nhiều vì những sự ủng hộ về vật chất cho hai bác thời gian kêu gọi vừa qua. Chí ít ra hôm nay khi họ ở trong viện ít nhiều cũng có một chút yên tâm vì có một chút tiền để cầm cự chữa bệnh, chứ không ngày trước bữa ăn còn không có cả thịt mà ăn thì giờ vào bệnh viện như thế này chắc là kinh khủng lắm. Bây giờ ngoài xin sự ủng hộ về vật chất, còn rất nhiều sự ủng hộ về tinh thần, để bác gái mau khỏi còn trở về nhà. Hai bác còn nương tựa vào nhau và bảo vệ đàn chim nữa chứ!
Tớ không viết một bài viết gây sự mủi lòng để kêu gọi các bạn giúp đỡ. Nó là cảm xúc thật lòng của tớ trước câu chuyện này, nếu không tớ đã không phải nhọc công chăm lo, quan tâm tới hai con người ở nơi rất xa mà tớ còn cả chưa bao giờ gặp như thế. Tớ cũng không phải là một người kêu gọi từng người bạn một hay ai quen biết xin họ ủng hộ cho các hoạt động của mình. Tớ chưa từng nhắn tin riêng cho một ai để xin tiền hay mong họ ủng hộ. Nếu ai có lòng và cũng muốn chung tay giúp đỡ tớ những hoàn cảnh như thế này, tớ tin rằng họ sẽ tự khắc tới và cùng giúp đỡ. Tớ cũng không đánh giá bất kỳ ai nếu không ai giúp đỡ được bởi vì thực ra mỗi người một quan điểm, mỗi người một mối quan tâm, mỗi người một hoàn cảnh, mỗi người sẽ có những cách của riêng mình.
Nhưng dù sao… tớ cũng mong mình bớt được sự đơn độc trong những hành trình như thế này! Tớ mong được các bạn giúp đỡ nhiều hơn
Hiện tại, ủng hộ vào quỹ hàng rào vào tài khoản của chị Thùy Anh đang là 120 triệu. Bên Mỹ ủng hộ cho cả hàng rào và hai bác đang là $1800 USD (làm tròn lên). Để làm được cái hàng rào thì số tiền minimum sẽ cần phải là 300 triệu (nhưng mà với tình hình vật tư lên giá phi mã thế này này có khi còn phải hơn nữa).
Trong lúc tớ chưa thể làm các hoạt động gây quỹ như ca nhạc, phototour, triển lãm… để thêm được tiền cho quỹ hàng rào và cho hai bác chữa bệnh. Lại mong các bạn giúp tiếp tục ủng hộ tiền cho hai bác (vào tài khoản của hai bác), và vào tài khoản hàng rào (tài khoản của chị Thùy Anh). Nước ngoài có Paypal và Venmo . Bao nhiêu cũng vô cùng quý, 10k cũng giúp bác trai mua được ổ bánh mì ở bệnh viện trông bác gái rồi đấy!
Về tính minh bạch của sự ủng hộ thì ngoài tiền vào thẳng tài khoản của hai bác thì họ nhận trực tiếp. Còn với cả tài khoản hàng rào và nước ngoài cũng đều vào tài khoản của một bên thứ ba và mọi giao dịch đều là trực tuyến có sao kê rõ ràng, nên sau này khi tổng kết sẽ có đầy đủ mọi nguồn ủng hộ từ các mạnh thường quân. Sau này nếu khi xây dựng hàng rào, cũng sẽ có một nhóm bạn cùng kiểm soát số tiền chi tiêu. 10 nghìn hay 100 triệu, 200 triệu, bọn tớ sẽ đều minh bạch như nhau hết! Nói vậy để mong các bạn yên tâm trong thời điểm dễ mất lòng tin ở nhau trong việc kêu gọi tiền ủng hộ như bây giờ nhé!
Ngoài ra, nếu các bạn giúp được thêm bất cứ thứ gì khác, ví dụ như giúp HK connect được với tổ chức, quỹ, nhà tài trợ, mạnh thường quân để pitch xin hỗ trợ xây hàng rào, hay giúp đỡ về nguồn vật tư tốt giá tốt, đóng góp về khả năng, chuyên môn cho công trình, đóng góp về công sức để làm lại hàng rào và cái vườn cho hai bác… làm ơn liên lạc Hà Kin với nhé.
Praying…
Hover Setting
slideup
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào
Đăng nhận xét