21 - Cho những ai theo dõi câu chuyện bác Hai Chìa và đàn chim của mình
Cuối cùng thì hôm nay bác gái Chìa cũng ra đi rồi. Mình vẫn chưa kịp được gặp bác. Công việc cuốn mình đi quá, mình vẫn đinh ninh mình sắp xong rồi, và xong là mình sẽ vào Vĩnh Long để được thăm hai bác, thăm đàn chim và lên kế hoạch lớn hơn cho cái hàng rào.Mình vẫn nghĩ và yên tâm cuộc gặp gỡ ấy sắp tới rồi, cùng lắm thì tuần tới, tháng tới. Thế nào bác cháu chả gặp được nhau? Mỗi lần gọi điện là bác gái lại khóc, lại mong, tiếc là hai bác chẳng có smart phone để bác thấy mặt mình một lần. Bác bảo bác đang chờ đợi lắm, mình gọi ngày nào là bác lại khỏe lên ngày đó. Mình vẫn nghĩ thôi không sao bác ráng nhé, bác cháu mình sắp gặp rồi…
Hôm qua gọi điện cho bác trai, bác bảo: “Bà í chờ gặp cô dữ lắm, muốn gặp cô lắm. Bả muốn gặp một người sao lại có thể tốt tới như thế? Nhưng giờ chắc bà không chờ cô được nữa rồi”. Bác Chìa nói mà vẫn có một nụ cười nhẹ, mà một nụ cười để an ủi cho mình đừng quá đau lòng nhưng chan chứa nỗi buồn vô hạn. Mình lúc này mới cuống lên không biết kiếm ai chỉ để có một cái smart phone để có thể gọi cho bác, cho dù lúc này bác đã không còn nói được nữa, nhưng chí ít bác có thể thấy được mặt mình. Mà không kiếm được ai, và cuối cùng thì không kịp nữa… sáng sớm nay bác đã đi mất rồi.
Mình nghĩ nếu mà mình có cơ hội thường xuyên thăm bác, ở gần bác. Chắc hai bác thương mình lắm, mỗi lần về nhà bác chắc như được về quê, được gặp người thân. Chắc bác gái sẽ chăm và thương mình lắm, như các dì của mình ở quê vậy. Thế mà không có ung thư không? Hai bác thật khỏe không? Thế là hai bác sẽ có thêm một đứa cháu và mình có thêm một gia đình. Những câu nói của bác gái vẫn in trong đầu mình: “Cô Hà ơi, nhờ có cô mà chắc tôi sẽ sống được 5 năm nữa đó…”
Mình buồn vô hạn vì mong ước của bác gái được thấy mình một lần đã không thể thực hiện được. Mình đã rất nỗ lực tìm vitamins cho bác, tìm người giúp bác chữa bệnh, vẫn hy vọng kéo dài được thời gian cho cả bác cả mình được gặp nhau. Mình còn ngớ ngẩn tới mức sao không nghĩ ra kiếm ai có cái smart phone để ít nhất bác được thấy cái mặt mình? Mọi thứ nhanh quá nghĩ được ra quá muộn mất rồi. Cuộc sống này cuốn bạn đi bận rộn quá, rồi thỉnh thoảng nó lại chững lại, để lại cho bạn những sự tiếc nuối và đau lòng nhiều đến như thế.
Bây giờ vườn chim chỉ có mình bác trai trông nom và sớm ra tối vào một mình. Đàn chim mất đi một người bảo vệ và yêu thương. Điều an ủi mình lớn nhất có lẽ là mình đã kịp thực hiện được mong ước lớn nhất của bác gái, mà bác đã phải chờ đợi bao nhiêu năm cuộc đời, đó là xây được một cái hàng rào bảo vệ chim (cho dù mới là tạm thời). Và cái lớn nhất và quý nhất có lẽ đó là bác hiểu rằng hai bác không cô đơn, những điều hai bác làm đã có người đồng hành và được nhiều người ủng hộ.
Đàn chim cũng chắc chắn sẽ nhớ thương, biết ơn bác. Bác đã hy sinh để bảo vệ chúng. Vì mảnh vườn ấy đã có thể được bán đi để chữa bệnh cho bác, nhưng bác đã không bao giờ làm thế!
Khi bà ngoại mình mất vì ung thư. Từ đấy đó là nỗi ám ảnh và là một nỗi buồn không bao giờ rời đi. Rồi những người thân, người mình yêu thương cũng mất vì ung thư. Đó là những sự đau lòng thấu tim tận tới tâm can, là sự bất lực và tuyệt vọng.
Lại một cuộc hẹn đã lỡ gặp mà có lần sau lại phải chờ tới trăm năm. Khi nào được gặp nhau, mình sẽ nói chuyện thật nhiều về đàn chim bác nhé?
Không có nhận xét nào
Đăng nhận xét