Credits

Vườn Chim Hai Chìa© bảo lưu mọi quyền

Hover Setting

slideup

Ủng hộ bác Hai Chìa 59

59. NHỮNG CÂU CHUYỆN NHỎ NHOI...

Mỗi cái cây, con vật, đồ vật quanh nhà và vườn chim của bác Hai đều có những câu chuyện nhỏ, có thể nó rất nhỏ và rất bình thường với bác, với nhiều người. Nhưng thực sự ở lâu, đủ tò mò, đủ tinh tế, thì sẽ nhận ra những câu chuyện "bình thường" ấy đều là những hành trình kỳ diệu của cuộc sống, của sự sống, của những điều bé nhỏ mà biết bao ý nghĩa.
Bữa nhà bác làm đường, người ta sẽ phải phá đi nhiều những cái cây ven đường. Những cái cây ấy có cây là mọc dại, có cây là bác trai bác gái trồng từ ngày xưa. Có những cây đã hàng chục năm, thói quen nhìn thấy chúng trước cửa nhà có khi đã vào tiềm thức, và chúng là kỉ niệm của những ngày hai bác còn khỏe mạnh, có của ăn của để, có sự rổn rảng của buôn bán tấp nập và của một khu vườn trù phú nông sản. Giờ ngôi nhà còn mỗi ông già cô đơn bệnh tật tuổi già đầy mình, đến muốn níu kéo cái cây ông cũng không còn đủ sức, đành chấp nhận chúng bị đốn đi, bị san bằng. Có vài cây lâu năm ông cụ tiếc quá, cố sức ra đào rồi lê từng bước đem lại vào nhà, nhưng cũng không biết phải làm sao mà trồng vì quá nặng để dựng nó lên mà trồng.
Bữa đó mình tới một đợt quay tiếp vườn chim. Bước chân vào trước cửa nhà là mình thấy một cái gốc cây cũng phải cỡ cổ thụ lâu năm rồi đang nằm chết khô trước cửa. Nhìn cái cây ngậm ngùi quá, vì thực sự bên cạnh mình có tình cảm đặc biệt với động vật, thì mình cũng rất nhiều tình cảm với cây cối. Một cái cây mà đã trồng tới thế kia, lâu năm tới thế kia mà bị bứng đi vứt bỏ, với mình rất không đành lòng. Mình hỏi bác: "Cây này chết rồi hả bác? Sao bác không nhờ ai trồng dùm lại? Để cái rễ chết khô thế này tiếc quá. Chăc chắn là cây lâu năm rồi". Bác bảo đấy là cây nhàu cổ thụ đấy, bác gái trồng từ lâu lắm rồi, ngay trước cửa nhà. Bữa tiếc quá tiếc bác đào gốc để đó mà chắc để nó chết quá vì bác không đủ sức trồng. Mình bảo thế hay giờ con nghĩ cách cứ trồng đại ra nhé, biết đâu đấy? Bác bảo có khi nó chết rồi đó vì lâu quá rồi. Mình thì có niềm tin mãnh liệt rằng còn những cái rễ thế kia thì nó sẽ còn muốn sống. Mình cứ tin là như thế.
Rồi mình bảo thằng bé con 17 tuổi đi trợ giúp mình quay phim, sẵn cháu đang tuổi bẻ gãy sừng trâu, mấy ông bác cháu khệ nệ bê cái gốc cây ra góc hông nhà, gần mộ bác gái. Bắt thằng bé hì hục đào lé cả mắt rồi đặt cái gốc cây xuống. Mình ra đắp đắp đất lên và thì thầm với cây: "Cây ơi cố mà sống nhé. Tôi đến ngày hôm nay là kịp thời cho cây sống tiếp đó. Là phải cố mà sống nghe chửa?". Cái gốc khô cong trơ trụi nằm yên ở đó, thế nào đó, mình cứ có niềm tin là nó đã nghe thấy.
Rồi mấy ngày trước, mình gọi cho bác, hỏi bác là: "Thế cái cây con đã rất chấp niệm để trồng mấy tháng trước giờ nó sống chưa bác?". Bác cười to hồ hởi: "Nó sống rồi cô ơi, nó sống rồi, nó đang ra nhiều lá rồi cô này". Rồi bác lon ton cầm cái Zalo ra khoe mình những cái lá non xanh đang vươn ra từ cái thân cây mà vài tháng trước cứ tưởng chỉ là một khúc củi. Cũng là lúc mình càng nhận ra vì sao vũ trụ sắp đặt mình gặp được bác Hai và đàn chim. Bởi vì đến một cái cây bác cũng thương như thế, chứ chưa nói đến các con vật, là vì sao bọn mình thương chúng, và rất là thương nhau.
Đó chỉ là chuyện một cái cây thôi đấy. Còn các con vật chẳng hạn. Mấy lần tới quay mình đều quay được cảnh bác đi vớt mấy con chim non mất mẹ hay bị rớt xuống tổ, hay bị bệnh sắp chết đem về chăm sóc, cho ăn cho uống cho thuốc, chăm thay mẹ bọn chúng. Mà bọn chúng còn non lắm, có con mới nở được vài ngày rớt xuống gẫy cả xương nhìn chỉ như là một nắm lông thoi thóp. Thế mà ông Hai đem về, bơm mớm, thuốc thang. Có những ngày ốm liệt giường chiếu vẫn phải lết ra vườn làm bảo mẫu, cơm không nấu cho người ăn nhưng vẫn phải cho chó, cho gà, cho dê ăn. Tiền không có cho bản thân nhưng vẫn phải mua cá, ốc, thuốc nuôi đàn "con nuôi". Rồi lâu lâu mình lại gọi hỏi mấy con chim bác cứu đâu rồi, bác bảo: "Đây rồi, nó quậy quá trời, nó mò cả vào giường ngồi nhìn tôi ngủ đây này". Đoạn, bác cho xem con chim non mới bữa đó chỉ là một nắm lông thoi thóp giờ đã chạy và nhảy quậy phá khắp nhà. Chim gì mà không chịu bay, nghịch còn hơn đàn chó vậy đó.
À, lại còn con chó nhà bác nữa chứ, nó có nguyên cả một chương trong bộ phim tài liệu của mình...
Đây là một vài trong số rất nhiều những câu chuyện nhỏ trong bộ phim tài liệu của mình về bác Chìa. Mình không làm một cái phim để tâng bốc, mua nước mắt, kể chuyện tuyên truyền sáo rỗng.... và có lẽ cái phim của mình cũng sẽ không giống ai. Những câu chuyện trong đó có lẽ cũng nhỏ lắm, như chuyện cái cây, chuyện con chim, con chó... nhưng với mình đó là những điều thật nhất, chạm nhất, nhiều ý nghĩa nhất về tính nhân văn, tính con người, về tính "cảnh tỉnh" và ý thức với môi trường, về những con người rất tuyệt vời như ông Hai, và về nhân sinh quan của cuộc đời này nói chung.
Những bạn Tình nguyện viên tới vườn bây giờ là "ngon" lắm rồi đó, đường thì đã tới được tận nhà. Có máy giặt, có giường chiếu sạch sẽ, gọn gàng. Vườn quanh nhà đã được cắt tỉa phát quang, có Internet. Điện nước, nóng lạnh đầy đủ! Nhưng hơn cả, nếu có tới, thì hãy lắng nghe tiếng đàn chim bay, tiếng cười và giọng nói hài hước của ông Hai, và cứ hỏi những câu chuyện nhỏ về từng cái cây, con vật, cái mũ, cái áo rách bác mặc... bất ngờ vì những điều ý nghĩa đấy!
Vườn vẫn chờ các bạn Tình nguyện viên tới. Đặc biệt tháng 12 này, để đưa đước bác đi chữa bệnh nhé!
Bộ phim tài liệu của mình vẫn tiếp tục và hy vọng tìm được fundings để hoàn thiện nó trong năm tới. Mong được các bạn giúp đỡ, ủng hộ và kết nối! Cảm ơn mọi người nhiều!
Đây là số tài khoản của mình để ủng hộ bộ phim tài liệu về vườn chim (on going):
Vũ Thu Hà
Techcombank: 1903 4883 8200 13
PayPal: kieuluu@gmx.at Zelle hay Venmo thì nhắn mình nha. (Giúp ghi rõ là ủng hộ phim vườn chim nhé).
P/S: Quên nói, cây nhàu là cây thuốc cực quý và tốt luôn. Bố mình uống mỗi ngày mà ăn uống ngon lành đấy!

Ủng Hộ Bác Hai Chìa

Không có nhận xét nào

Đăng nhận xét