76. SỰ THA THỨ
Năm kia, tặng cho bác Hai một cái Iphone 7. Lần đầu ông già được biết tới smart phone nghĩa là cái gì. Mình bảo giờ lắp Internet rồi thì bác phải biết dùng cái điện thoại này để gọi Zalo, lên mạng coi videos cho vui nhé, à mà bác mà biết quay phim chụp ảnh bác chụp thẳng mặt cái thằng bắn chim gửi cho con nhé.Thế xong ngồi tỉ mẩn hướng dẫn bác cách dùng mà xong là bác lại quên, xong lại quên. Nhưng có một chi tiết mà mình thấy thương ơi là thương, đó là các ngón tay của bác nó chai sần tới mức bấm vào cảm ứng không nhận được luôn, chưa kể tay run, bấm mãi không lên, bác đâm ra chưa chi đã nản ngại dùng. Thế nhưng mình cứ bắt đầu bằng việc dặn mọi người tập gọi cho bác bằng Zalo để bác quen dần, gọi là phải nhìn thấy cái mặt cho nó quen đi, sau gọi thường không thấy mặt còn tưởng điện thoại hỏng. Ờ nhưng mà khổ nỗi gọi chẳng bao giờ thấy cầm máy vì máy bác chỉ để đó… sạc. Máy thì cố định còn người thì di động.
Thế rồi bẵng đi năm rồi quay lại quay tiếp, bác đã biết ngồi coi Youtube say mê, biết tìm được những bài hát ưa thích từ ngày xưa mà nhiều năm bác không biết tìm đâu nghe lại. Nhà bác có cái TV quá cũ và cũng chả có đài loa gì cả, mà cuộc sống nhiều năm trước chỉ xoay quanh việc làm sao mà giữ đàn chim với chăm lo bác gái ốm, lo ăn từng bữa lấy gì mà ca với nhạc.
Rồi có giai đoạn mạng xã hội rầm rộ sư thầy Thích Minh Tuệ, bác cũng bị cuốn vào theo. Lúc tới quay bác, thấy bác bảo lâu nay tôi nghe mọi người cứ ngồi phân tích về thầy Minh Tuệ. Tôi thấy cũng hay lắm. Bác kể thỉnh thoảng ngồi buồn mở lên nghe họ phân tích về các triết lý cuộc đời, về thầy Minh Tuệ, nhiều cái thì nghe lùng bùng lắm, nhưng mà bác lại nói nó cũng giúp ích rất nhiều về mặt tinh thần cho bác, trong đó một điều bác thẩm được nhất đó là sự tha thứ. Bác bảo trước giờ lúc nào tôi cũng “căm” thằng cha hàng xóm, rất ác ôn, bắn chim, tàn sát đàn chim, lại ghê gớm, hay chửi bới và còn ăn cắp ăn trộm nhà bác. Những đêm đi canh vườn biết thừa là nó đang phá hoại, bác đánh đuổi trong đêm chửi mắng nhưng ban ngày gặp vẫn phải vờ như đêm qua không có chuyện gì xảy ra. Nó làm cho hai vợ chồng bác mệt mỏi héo mòn vì phá hoại nhiều năm trời. Giờ có mình bác, bác cũng đuối luôn rồi. Nhưng bác bảo, tôi tự nhiên thấy thanh thản hơn nhiều, đêm tôi đã ngủ được nhiều hơn. Tôi học cho mình cách tha thứ, bao dung hơn, tôi nhìn nó tôi không còn căm nhiều nữa, sức tôi giờ cũng đã yếu rồi, tôi cũng không làm được gì quá nhiều, mà tôi cứ sống trong ức chế và tức giận thế này thì tôi hại tôi đầu tiên. Mỗi người tự nhận nhân quả của mình. Tôi đành chờ đợi một ngày mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
Và có lẽ điều đó giúp bác ngủ được tốt hơn rất nhiều mỗi đêm, sức khỏe tốt hơn. Đó là một “phát hiện” thú vị khi về thăm bác. mình thì không theo trường phái chạy theo bất cứ một hình tượng hay triết lý cụ thể nào, mà bác cũng thế. Nhưng mỗi người mà chọn lọc và tìm được những lợi ích nào đó từ những điều họ được tiếp nhận và chúng đem lại lợi ích tinh thần cho họ, thì điều đó là điều rất là hay, đúng không?
À, bác cháu mình cũng ngồi hàn huyên còn nhiều chuyện nữa về cuộc đời, cuộc sống, quả thật, thấy bác được bình yên trong tâm trí hơn rất nhiều, mình thấy rất là vui cho bác. Nhưng trước khi mình về, mình vẫn quay ra nhắn nhủ bác, là: “Cứ tha thứ mỗi khi được, để mình ngủ thật ngon. Cứ nghe những điều gì thật hay và chữa lành được bản thân bác nhé. Nhưng mà phần nào bố láo bố toét thì bác vẫn cứ để đấy để… con nghĩ xử dần dần bác nhé, bác tha được mà con không có tha đâu =))”. Rồi mình ghé xuống Ki (lúc này chưa bị bắt), bảo Ki là: “Trông ông Hai nha, đứa nào lìu tìu mất dạy thì cứ cắn bỏ con mẹ bọn nó đi nha Ki”. Ki mắt long lanh nhìn mình và đồng ý liền, nó hiểu hết!
Mấy cái này là mình có trong phim tài liệu của mình hết nha!
Mà thương Ki quá. Rồi tao cũng 0 tha cho những thằng bắt Ki như thế kia đâu. Ai tha được chứ tao không có tha à nha mài!
P/S 1: Nhà quả hàng xóm ác ôn giờ còn là địa bàn tập kết cho dân bắn chim về tập trung tàn phá luôn đó!
P/S 2: À, mình không “tha” ở đây không phải là mình cũng đem ná thun đi bắn lại thằng bắn chim đâu. Mà mình sẽ tìm cách cho chuyện này được thay đổi, và thay đổi bằng sự nhận thức là đường duy nhất, từ nội tại từ chính họ. Và đó là lý do vì sao, mình sẽ làm bằng được bộ phim tài liệu này!
Không có nhận xét nào
Đăng nhận xét