Credits

Vườn Chim Hai Chìa© bảo lưu mọi quyền

Hover Setting

slideup

Ủng hộ bác Hai Chìa 49

49. Bài viết thứ bốn mươi chín! Tôi là một người kiên nhẫn!

Memories báo đúng ngày này 3 năm trước. Trong một buổi ăn trưa và nghe thời sự cùng bố mẹ. Lần đầu tiên được nghe về câu chuyện bác Chìa. Và cũng như rất nhiều nhưng bản tin poverty porn khác, một câu chuyện tuy bao xúc động, tử tế tốt đẹp nhưng chắc chắn nó chỉ để “giải trí” trong chốc lát, và sau đó tất cả mọi người sẽ lãng quên. Những tấm lòng, mong ước khẩn cầu của cặp vợ chồng nông dân nghèo được nói ra tha thiết nhưng chúng chỉ để làm content cho một bản tin nhỏ.

Khi thấy đôi vợ chồng già với chất giọng hào sảng miền Tây, nụ cười móm mém kể câu chuyện đã hiến toàn bộ đất đai cho đàn chim trời về trú ngụ nhưng mỗi ngày đều phải đối mặt với nạn săn bắn chim. Mười mấy năm trời họ đã gõ cửa mọi cơ quan, tổ chức, cả cá nhân để xin giúp đỡ xây được một cái hàng rào bảo vệ đàn chim mà chưa được một lời hồi đáp. Họ không xin gì cho bản thân, chỉ ước có ai tới cứu vớt đàn chim quý cả chục ngàn con đang chen chúc nhau trú ngụ và bị bắn giết tàn bạo mỗi ngày.

Và từ giây phút đấy hành trình của mình với vợ chồng bác Hai Chìa bắt đầu. Chỉ tới buổi tối mình đã tìm được số điện thoại của bác. Khi gọi bác, bác ngơ ngác và còn không biết số tài khoản ngân hàng là gì khi mình hỏi làm thế nào để chúng cháu có thể hỗ trợ tài chính cho bác bảo vệ vườn chim?
Khi nói chuyện với bác, mình nói mình trân trọng tấm lòng của hai vợ chồng bác rất nhiều, và mình hứa sẽ đồng hành cùng bác để nghĩ cách cùng bác bảo vệ những con chim. Khi nói những điều đó, mình thực sự chưa biết phải làm bất cứ thứ gì, khả năng đến đâu, nhưng mình biết một điều mình đã gửi một lời hứa vào vũ trụ mình sẽ kiên trì cùng với nó, mình chắc chắn sẽ có cách. Chỉ ngày hôm sau, mình đã nhờ được bạn tới tận nơi để xem tình trạng nhà bác và ngay lập tức dẫn bác đi làm số tài khoản ngân hàng. Đó là một cô gái tên Mỹ, đi xe máy 60km xuống nhà bác từ sáng sớm và rất nhiệt tình làm số tài khoản ở Agribank cho bác. Và một thời gian sau đó, làm tiếp thêm một tài khoản nữa ở Vietinbank để mọi người có thể chuyển tiền cho bác dễ hơn. Từ đấy, hai bác có thêm được chút hỗ trợ từ cộng đồng để chữa bệnh, bữa ăn được cải thiện không phải ra vườn mót tép mót cá mỗi ngày vì không có tiền đi chợ.
Nhanh như chớp… hành trình ấy đã trải qua 3 năm trời, đi qua cả những ngày Covid khó khăn tệ hại nhất. Đã bao điều đổi thay, trong đó điều buồn nhất là bác gái đã không còn được đồng hành cùng bác trai trong hành trình bảo vệ vườn chim. Khi quen hai bác thì bác gái đã mắc K vào giai đoạn cuối. Nhưng mỗi lần gọi điện cho bác, bác gái đều đầy lạc quan và hy vọng: “Có cô Hà, có lẽ tôi sống thêm được 10 năm nữa”. Những ngày tháng đó bác luôn tràn ngập nụ cười xúc động vì những sự ủng hộ có được từ sự kêu gọi của mình, đã khiến hai bác đi qua được những ngày khó khăn nhất, khi phải cần rất nhiều kinh tế để chữa bệnh và khi tất cả cùng vô cùng khó khăn vì Covid. Mình cũng bắt đầu tích được một chút tiền để tạm thời vá được cái hàng rào, ngăn chặn được đáng kể sự xâm phạm và bắn giết của những kẻ săn bắn chim. Và rồi khi đi dần vào những ngày cuối, khi mình cũng cố gắng nỗ lực để hỗ trợ bác tối đa có thể thuốc thang, dinh dưỡng…dù sự giúp đỡ cũng ít ỏi vì mình ở xa quá. Nhưng vào những ngày tháng này, những cú điện thoại với bác gái chỉ là những giọt nước mắt, bác mong gặp được mình quá mà mình cũng không thể vào được. Và rồi bác ra đi mà bác cháu chưa từng được gặp nhau. Nhưng chí ít điều an ủi lớn nhất là mình đã kịp thời trở thành một người bạn thân thiết cuối đời của hai vợ chồng bác, giúp bác được yên tâm thanh thản khi cái hàng rào đã được gia cố, và bác trai ở lại sẽ có bọn mình đồng hành trên hành trình bảo vệ những con chim trời.

Thế là đã ba năm, có lẽ ai follow mình và thực sự quan tâm, yêu quý mình đều không thể không biết đến câu chuyện này. Số blog mình viết về bác đã lên cả tới 50 bài, để kêu gọi trong phạm vi cá nhân ít ỏi và bé nhỏ của mình. Mỗi một sự ủng hộ bé nhỏ ấy của mình và các bạn vậy mà góp lại mang tới bao ý nghĩa lớn lao, có thể hàng rào thực sự vẫn còn xa mới thực hiện được, có thể còn quá nhiều việc phải làm, nhưng đã có rất nhiều con chim đã được cứu, đã có một câu chuyện rất tử tế được kể, đã có sự động việc tinh thần vô cùng lớn lao cho bác nông dân già tiếp tục vững bước với sự lựa chọn, hy sinh kiên định của mình vì môi trường.
 
Ba năm, cũng đã kịp đi quay được một vài đợt phim ở vườn chim của bác với hy vọng sẽ có một bộ phim tài liệu thật hay để kể về nơi này. Để vườn chim sẽ được mọi người biết tới, tấm lòng của bác nông dân sẽ được biết tới, sự nhận thức về môi trường của cộng đồng được gây chú ý. Và rồi biêt đâu nhờ thế, gần 20 năm trời đi gõ cửa xin một cái hàng rào hay một cái mong ước vườn chim được trở thành vườn bảo tồn của hai bác sẽ được trở thành sự thật?

Ba năm, và sẽ còn nhiều năm nữa. Mình là một người làm mọi thứ đều vô cùng trách nhiệm và thật lòng, tử tế. Việc chưa xong, mình còn chưa dừng, chỉ khi mình không thể làm thêm được điều gì khác! Chắc cuộc sống này cũng không có quá nhiều người kiên nhẫn như mình vậy đâu, mình nghĩ vậy đấy, vì tới giờ hành trình mình vẫn cô đơn!

Mọi sự ủng hộ vườn chim được gửi tới dưới đây. Tuy rằng mỗi tài khoản là các chuyên mục khác nhau, nhưng mục đích cuối cùng đều là dành cho vườn chim mà thôi. Mong các bạn hãy tiếp tục ủng hộ, động viên mình và bác không nản lòng nhé!

Ủng Hộ Bác Hai Chìa

Không có nhận xét nào

Đăng nhận xét