50. Có những điều tưởng chỉ ở trong phim…
Gần 2 năm qua, từ ngày bác gái mất, bác Chìa trai sức khỏe xuống dốc không phanh. Ngày trước bác cậy mình khỏe lao động nặng nhọc, ăn ngủ thất thường. Còn chạy, đuổi bọn săn bắn trộm chim mỗi ngày, hàng đêm thì hầu như không ngủ vì nằm rình ở vườn canh bọn chúng. Mỗi ngày như vậy mà cũng thành mười mấy năm. Gốc bác lao động nông dân nên cũng có sức khỏe và cũng chính vì thế nên đôi khi chủ quan.
Rồi lúc bác gái bệnh nằm một chỗ bác trai phải vừa chăm người bệnh, mà còn là bệnh nhân K, vừa vẫn phải lo cả khu vườn, các con vật trong vườn, cả tháng có khi không ngủ chút nào. Vậy nên khi bác gái mất, tinh thần và sức khỏe suy sụp, bác cũng không ngờ là sức khỏe của mình lại xuống nhanh tới thế. Mỗi lần gọi điện thoại cho bác là thấy bác lại yếu đi một chút. Dần dà thậm chí đi ra vườn một vòng cũng khó khăn, và rồi có ngày chỉ có nằm một chỗ vì quá nhiều bệnh tật phát cùng lúc. Khi bị bệnh về thể chất thì người ta hay bị bệnh thêm về tâm lý: trầm cảm và rối loạn lo âu.
Mỗi lần khỏe chút thì bác rất lạc quan, vui vẻ. Nhưng những ngày bệnh tật nó trở là tinh thần bác rất kém. Do quá nóng lòng và lo lắng về sức khỏe bác liên tục lọ mọ đi khám bệnh, khám từ tây y sang đông y. Mà bệnh nhiều có tốt lên hay không không chỉ ở phần thuốc thang chữa bệnh còn ở phần ăn uống, sinh hoạt. Bác ở một mình nên ăn uống rất thất thường, thiếu dinh dưỡng, răng bác thì rụng gần hết nên nhai cũng không ngon miệng. Thế là đi khám nhiều quá, mỗi bác cho một thuốc một cách điều trị. Túi thuốc của bác cứ hàng vốc. Có bữa uống nhiều tới mức chân tay sưng phù phết, tiêu hóa thì kém.
Người ta bảo đông y lại đi đông y, nói tây y lại đi tây y, uống lẫn lộn lung tung và uống cứ vài hôm thấy không đỡ lại uống cái khác. Cứ thế bác sức khỏe lại càng kém, cũng không có ai ở ngay cạnh để chỉ cho bác nên phải làm thế nào, uống thế nào, hoặc đơn giản là giải thích cho bác là thuốc gì không nên uống với thuốc gì. Con cái thì có quan tâm cũng ở xa cũng không kiểm soát được việc khám và dùng thuốc của bác. Mình thì ở xa quá, cũng nỗ lực muốn giới thiệu thầy này bác kia cả đông y và tây y cho bác. Đưa cả bác lên Sài Gòn dăm đôi lần gặp các bác sĩ khác nhau nhưng mà xong bác vẫn không đỡ bệnh gì. Đặc biệt là chứng tê chân và đau đầu chóng mặt, bác bị hẹp động mạch vành một bên chỉ có 30%, bên có 40%.
Vẫn chưa biết chứng chóng mặt này đến từ đâu, do hẹp động mạch vành, do huyết áp, do mất ngủ quá lâu năm, do nhiều bệnh tổng hợp hay do tất cả. Nhưng đi khám cả công lẫn tư cũng chỉ cho thuốc vầy uống mà rồi không đỡ chút nào. Có lúc chóng mặt tê chân quá chỉ nằm cả ngày. Tinh thần rất kém. Bên ngoài trộm chim lộng hành. Đến mấy cái tổ ong mật cũng bị vào hốt sạch từ lúc nào không biết. Trong lúc mình vẫn loay hoay không biết phải giúp bác tìm thầy thợ chữa sao thì mình đưa bác đi làm một bộ răng tháo lắp trước để bác có thể ăn uống tốt hơn. Rất may mình tìm được một nha sĩ rất có tâm, mà thú vị là người nha sĩ ấy lại ở chính ven bên kia đường đối diện với cái nhà mình ở quận 5. Cách đây 10 năm, mình từng có một sự cố nhỏ ở cái niềng răng của mình, có ghé qua đấy nhờ họ xử lý mà xong mình nhớ mãi là phòng khám đấy còn không lấy tiền.
Vừa rồi đi tìm chỗ làm răng cho bác chỗ nào cũng chém có khi đến cả trăm triệu cho bộ răng giả thì mình được giới thiệu sang phòng khám này, và mình cũng nhận ra chính là cái phòng khám mình tới cách đây hơn 10 năm, vẫn ấn tượng về sự tử tế của họ tới giờ. Và y như rằng nha sĩ làm cho bác một cái hàm rất có tâm, tốt và số tiền rất ổn đủ để bọn mình afford cho bác. Nhờ vậy bác ăn uống tốt hơn rất nhiều!. Thế rồi, khi mình vẫn đang đau đầu về việc tìm được người chữa bệnh cho bác. Có được những người bạn rất cảm kích việc làm của bác cũng giới thiệu những bác sĩ cũng rất tốt và có tâm cho bác tới chữa nhưng chắc chưa có duyên. Thì một điều hết sức thú vị và kỳ diệu đã xảy tới. Một người bạn mình khi nghe mình tâm sự về câu chuyện của bác đã nói với mình thế này: “Em có một người bạn là một bác sĩ đông y.
Điều đặc biệt là bạn ấy không chữa đại trà. Bạn ấy sẽ chỉ chữa cho người ta khi có 2 điều kiện: 1. Bệnh viện trả về. 2. Hoàn cảnh hết sức khó khăn. Và bạn ấy không lấy tiền luôn. Vấn đề là bạn ấy rất giỏi, giỏi đến mức đặc biệt. Bởi vì phải giỏi tới cỡ nào thì bạn ấy mới nhận chữa những bệnh nhân mà đã hết đường đi cứu ở những chỗ khác như vậy chứ. Trường hợp bác Chìa em không chắc bạn sẽ nhận vì nếu so với rất nhiều trường hợp khó khăn bác cũng như bệnh tình của bác, bác vẫn còn đỡ hơn họ rất nhiều. Nhưng để em cứ thử hỏi xem nhé!”.
Thú thực khi nghe những điều vậy mình cũng hơi nửa tin nửa ngờ vì một là bác Chìa đã đang ở mức độ rất khó chữa rồi, hai là có người giỏi tới như vậy sao. Nhưng mình không từ chối bất cứ cơ hội nào để giúp đỡ bác khi có thể.
Và mình biết người bạn của mình, bạn ấy chưa từng giới thiệu cho mình một cái gì mà sai hết, tới tận giờ mình vẫn còn ngạc nhiên vì bạn ấy giúp đỡ mình rất nhiều trong việc giải quyết một số vấn đề, những vấn đề mà mình đã còn tưởng là vô phương cứu chứa. Một khi bạn đã giới thiệu là chắc chắn sẽ như vậy. Nên mình nói với bạn thế hỏi bạn đó có đồng ý hay không. Và đặc biệt, bạn bác sĩ này rất kín tiếng và không muốn bj để ý hay khoe khoang về những việc mình làm.
Và dù bác Chìa chưa tới mức nan y, chưa nghèo đến mức không có nổi miếng ăn mỗi ngày để đi chữa bệnh. Nhưng những gì bác làm cũng đủ làm xúc động bất cứ ai có tâm và có lòng. Và bạn đã đồng ý chữa cho bác. Bạn thậm chí có thể chỉ cần nhìn qua sắc mặt, xem bệnh án từ xa và lắng nghe các triệu chứng đã bắt được bệnh. Vì việc tới gặp bác trực tiếp thì bạn không thể còn bạn cũng không muốn phiền bác phải tới tận nơi.
Và bạn cũng nói là trước mắt với tình trạng của bác thì chẩn được bệnh từ xa. Rồi sau đấy bạn bào chế thuốc cho bác và gửi cho bác, tất nhiên không lấy chi phí một đồng dù mình nói mình xin trích quỹ để gửi tiền thuốc. Bạn chỉ có một yêu cầu rất quan trọng là bác phải tuân thủ đầy đủ việc uống thuốc, phải kiên trì, và phải ăn uống đầy đủ dinh dưỡng. Và mình đã hồi hộp chờ đợi vì thú thật giờ cứ giới thiệu bác sĩ rồi lại không ăn thua gì như tất cả các lần trước thì mình cũng đã hết cách rồi. Và cách đây hơn 10 ngày, khi mình gọi điện hỏi thăm bác.
Lâu lắm rồi mình mới thấy được cái nụ cười răng sún rạng rỡ như vậy, mặt bác rât tươi tắn, hồng hào, sang sảng và rất yêu đời. “Cô Hà ơi, tôi đã đỡ được tới 5 phần rồi”. Và bác mới uống được có hơn 1 tháng. Đây là lần đầu tiên bác uống thuốc hiệu quả và đã lâu lắm rồi bác mới được tinh thần và sức khỏe tốt tới như vậy. Bác cũng còn không tin là bác có thể cải thiện tới như thế. Còn mình thì nghe nổi cả gai ốc lên vì khâm phục người bác sĩ đông y nọ. Bác yêu đời và vui vẻ tới mức còn đi cả vài vòng vườn, trong khi trước đó có ngày chỉ lê lết đứng dậy ra cho con gà con dê ăn. 5 phần nghe thì nhỏ nhưng đó là một điều ngỡ gần như không tưởng trong hành trình đi chữa bệnh cho bác. Cũng chắc chắn không thể chữa được tới 10 phần cho bác vì bác quá nhiều bệnh tuổi già và nhiều bệnh phát do bị dồn nhiều năm, cộng thêm chứng hẹp động mạch vành khá nghiêm trọng. Nhưng cứ tưởng tượng đang ốm ở mức 0 mà lên được tới 5. Đó là điều thật không tưởng!
Và chỉ khi bác đỡ được tới thế này mình mới dám viết bài để khoe với các bạn! Vừa rồi có thêm đoàn phim của đài tới quay vườn bác, ở với bác khá dài ngày, cộng thêm khỏe lên tí cũng hơi hoạt động quá sức, ăn ngủ quá muộn so với thời gian bình thường của bác nên bác lại bị kiệt sức trở lại và giờ bắt bác phải hết sức nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ, bớt cả nể với khách. Mệt thì phải nói là mệt và phải đi nghỉ, không việc gì phải cố phải gồng, bác huyết áp cao có ngày lên hai trăm mấy mà vẫn cố ra tiếp khách với cái mặt đỏ gay gắt. Lại đang mong bác hồi lại từ đầu chứ nếu không lại công toi thuốc thang. Bác sĩ đông y bí ẩn ấy còn gửi cho bác thuốc ngâm chân để bớt tê, mà thuốc đó lại phải ngâm với rượu, tốn tiền rượu lắm. Mà bác sĩ đã không lấy tiền thì thôi lại còn gửi cả tiền cho bác để mua rượu ngâm nữa. Tôi ngưỡng mộ người bác sĩ ấy vô cùng.
Và phải nói thật, nhân vật như trong một bộ phim cổ trang vậy đó. Một thầy y ở ẩn ở một phương nào đấy với công lực vô lường, và chỉ chữa bệnh cho những người đặc biệt. Người thầy thuốc đặc biệt này không muốn ai nhắc tới mình, không muốn ai nói tên, danh tính, ở đâu. Bạn ấy một mình một thế giới được tự do trong việc nghiên cứu, bào chế thuốc, và giúp đỡ những người bạn ấy muốn giúp và cần giúp. Nên các bạn có hỏi mình thì mình cũng không biết bạn ấy ở đâu đâu.
Nên mong các bạn đừng hỏi mình nhé! Mình chỉ muốn kể một chuyện tuyệt vời và kỳ diệu như thế này để nói về chuyện trong hành trình mình và bác Chìa bảo vệ đàn chim, có cơ hội được trải nghiệm những điều vô cùng thú vị, được biết tới những con người đặc biệt mà có lẽ bình thường trong cuộc sống mình chưa chắc có cơ hội được biết và thậm chí còn nghĩ họ tồn tại, tưởng chắc trên phim thôi đó. Thế nên cứ làm những điều thật tốt, thật tử tế, chắc chắn sẽ có những điều tử tế và tuyệt vời đến với mình! Những người tử tế cũng sẽ tìm đến nhau!
Còn điều gì hay người nào không tử tế, cứ vứt mẹ nó đi, vì những điều tử tế nhận được là quá đủ rồi! Hôm nay kể chuyện này vui lắm! Trộm vía! Giờ bác lo lắng về sức khỏe của bản thân hơn bao giờ hết, không phải vì bác ham sống sợ chết. Mà vì còn bao dự định dang dở với vườn chim chưa thực hiện được. Mỗi ngày bác ốm là nhiều chim hơn bị bắn giết. Có ngày bác phải nằm viện lại vẫn trốn viện về để lo cái vườn, cũng là một trong những lý do vì sao bác lâu khỏi bệnh. Mới mổ xong vết mổ còn chưa khô đã đi ầm ầm ra vườn lo chim bị bắn nên vết thương bị bục.
Những điều này trong phim tài liệu của mình sẽ đều có kể hết đấy! Ảnh: Bác đang khoe được ngâm chân với thuốc bác sĩ cho. Bác không biết lật lại màn hình nên mãi mới chộp screenshot được. Ảnh đẹp với mình có khi nó lại là thế này đấy. Đôi chân thô kệch đen ngòm của bác nông dân nghèo mà ở đây có một câu chuyện đẹp!
Không có nhận xét nào
Đăng nhận xét